Nhiều bạn hỏi về mấy cái cầu thang, nên tôi sẽ đề cập ngắn gọn vấn đề đó ở đây. Chúng có nhiều hình dạng, kích thước, kiểu dáng và tình trạng khác nhau. Một số chỉ còn là đống đổ nát, nhưng một số khác thì mới tinh. Tôi từng thấy một bộ nhìn như trong một ngọn hải đăng: chúng bằng kim loại và hình xoắn ốc
Những cầu thang này đều có giới hạn chứ không đi lên vô tận, nhưng một số bộ cao hơn những bộ khác. Như tôi đã nói trước đây, hãy tưởng tượng cầu thang trong ngôi nhà của bạn, như thể ai đó cắt và dán chúng ở giữa rừng.
Bọn tôi là một đội khá đoàn kết, chưa kể còn có những cựu binh rất giỏi tìm dấu hiệu người mất tích. Thế nên những trường hợp không tìm được bất cứ dấu vết nào làm chúng tôi khá khó chịu.
Một trường hợp chúng tôi *đã lần ra* dấu, nhưng chỉ đưa ra nhiều câu hỏi hơn là câu trả lời. Một người đàn ông có tiền sử động kinh đi bộ đường dài một mình, người vợ không thấy ông ấy trở về dù đã trễ, sợ ông quên chưa uống thuốc nên bà gọi cho chúng tôi nhờ giúp đỡ. Nhưng đừng thắc mắc tại sao bà lại để ông đi một mình như thế, vì công việc của bọn tôi là tìm người thôi. Một tiền bối trong đội lần ra dấu của người chồng, nên cả đội theo sau và tản ra hình cánh quạt để tìm nhanh hơn. Đột nhiên có đàm gọi bọn tôi quay lại chỗ vị tiền bối ấy ngay, bởi vì những trường hợp như này có thể là người mất tích bị thương, nên cần cả đội để đưa về.
Khi chúng tôi về đến nơi, vị tiền bối này đang tay chống hông nhìn lên trên cây, chỉ cho bọn tôi thấy cái gậy đi đường treo lủng lẳng trên cành cây cách mặt đất hơn 9m. Không thể nào mà người chồng ném cao đến như vậy được, và chúng tôi cũng chả thấy dấu hiệu nào của người này trong khu vực nữa. Bọn tôi gọi to nhưng rõ ràng không có ai trên đấy. Chúng tôi tiếp tục tìm kiếm tuy nhiên không tài nào tìm ra, đã mang chó nghiệp vụ theo nhưng mất hơi người chồng từ trước khi đến chỗ cây này từ lâu. Cuối cùng cũng phải dừng không tìm nữa, vì bọn tôi còn những trường hợp khác phải lo. Người vợ ngày ngày gọi điện hỏi thăm bọn tôi, nhưng câu trả lời vẫn là không tìm thấy, tôi nghe được sự tuyệt vọng trong giọng nói của cô, dần dà thì cô cũng không gọi đến nữa. Tôi vẫn thắc mắc là làm quái nào cái gậy lại treo như thế được, không biết có phải kẻ thủ ác treo lên đấy như một chiến lợi phẩm, như lời thách thức đến bọn tôi?
Trẻ mất tích là những trường hợp đau lòng nhất. Không quan trọng hoàn cảnh mất tích ra sao, đi tìm chúng thật sự không dễ dàng chút nào, vì bọn tôi luôn luôn *luôn luôn* sợ rằng tìm được người thì người đã mất. Không phổ biến lắm nhưng không phải không có. David Paulides có nhắc nhiều đến việc tìm thấy những đứa trẻ ở nơi chúng không nên đến, hoặc không thể nào mà đến được. Tôi nghe nhiều nhưng chưa thấy được bao nhiêu, tuy nhiên tôi sẽ kể về trường hợp tôi tận mắt chứng kiến.
Người mẹ và 3 đứa con đi dã ngoại gần một cái hồ nhỏ. Đứa 6 tuổi, đứa 5 và đứa còn lại tầm 3 tuổi. Cô trông ba đứa rất kỹ, không bao giờ cô để tụi nó rời khỏi tầm mắt mình. Cũng không thấy ai khác ngoài gia đình cô trong khu vực, chi tiết này quan trọng. Cô dọn dẹp đồ và chuẩn bị quay trở lại bãi đậu xe. Cũng phải nói là hồ này tầm nằm sâu khoảng 3km trong rừng thôi, và lối đi này rất rõ ràng do là lối thông dụng. Gần như không thể nào đi lạc được, trừ phi bạn rất rất cố tình đi chệch hướng ra khỏi lối đi như một thằng ngố ấy. Lúc lũ trẻ đang đi trước mặt, cô nghe thấy tiếng người bước đằng sau nên quay lại nhìn, thoáng cái thằng nhóc 5 tuổi biến đâu mất. Đoán là thằng bé đi tè thôi nên quay sang hỏi hai đứa còn lại. Hai đứa trẻ đồng thanh đáp là có một ông mặt rất đáng sợ dắt đi vô rừng rồi. Cô bảo tụi nhỏ lúc đó nhìn không có chút sợ hãi nào, còn giống như là bị đánh thuốc nữa cơ, nhìn đờ đẫn lắm. Hoảng hồn, cô gọi tên thằng bé, có lúc nghe như có tiếng đáp lại, cơ mà không thể bỏ hai đứa nhỏ nên cô buộc phải gọi cho chúng thôi nhờ giúp đỡ. Chả tìm thấy được gì dù bọn tôi tìm cả vài cây số vuông, lũ chó nghiệp vụ cũng không ngửi được gì. Ban đầu cũng nghi ngờ người mẹ, nhưng cô ấy gần như sụp đổ hẳn nên cũng thôi. Tìm cả tháng trời với cả tá người tình nguyện nhưng vẫn không thấy. Đến một hôm có ông tình nguyện viên tìm thấy xác, bọn tôi khá bất ngờ lúc nhận được vị trí cái xác, còn đinh ninh là xác người khác. Vị trí xác thằng bé cách chỗ mất tích tầm 24km. Nếu người tình nguyện ấy không tìm ở chỗ ít nghi ngờ nhất chắc cũng không thấy được cái xác, vì nó nằm trên vách đá cao chỗ có một khoảng nhỏ chìa ra, nếu ko có dụng cụ chuyên dùng thì rất khó mà leo lên đấy được. Cái xác nguyên vẹn không vết trầy xước, loại bỏ khả năng có người nào đó hoặc cái gì đó mang nó lên, mất giày nhưng chân vẫn sạch. Dù mất tích cả tháng trời nhưng kết quả khám nghiệm cho thấy thằng bé chỉ mất độ 1-2 ngày nay do hạ thân nhiệt nghiêm trọng thôi. Không nghi phạm, không câu trả lời.
Đợt tôi còn là thực tập sinh, tôi được giao nhiệm vụ tìm đứa trẻ 4 tuổi đi lạc, nói cho oai chứ thực ra chỉ là đi theo đàn anh xem người ta làm việc như thế nào thôi. Cũng may lần đấy tìm được thằng bé. Tuy nhiên trong lúc đang về lại trụ sở, chị buddy của tôi đưa tôi đến một chỗ mà tụi tôi hay tìm thấy người đi lạc. Địa thế hơi trũng tự nhiên, lại gần lối đi nên người ta hay đi lạc sang đấy vì xuống dốc đi dễ hơn. Đi đến đấy mất khoảng 1 tiếng. Nơi bà chị chỉ, tôi thấy xa xa có cái gì đó. Lưu ý là bọn tôi đang trên đất nhà nước, nên không có chuyện nhà dân hay quảng cáo gì ở đây cả. Dữ lắm thì chỉ thấy chòi gác hỏa hoạn, hoặc mấy cái lều lụp xụp của người vô gia cư thôi. Ngày nào cũng vào rừng thì điều bạn học được nhanh nhất chính là thiên nhiên rất ít khi tạo ra đường thẳng. Bà chị không nói không rằng lúc tôi chỉ trỏ, chỉ tựa lưng chờ tôi đến gần xem thôi. Vừa đến bán kính tầm 6m, tóc gáy tôi dựng hết cả lên. Cái cầu thang nằm giữa rừng. Không xét đến bối cảnh thì nó chỉ là một cái cầu thang bình thường trải thảm, bằng gỗ, cao khoảng mười bậc. Chị buddy đến kế bên tôi cùng xem, cười khúc khích bảo: “Cố làm quen đi, lính mới. Còn thấy dài dài.” Tôi tiến đến gần định chạm thử thì chị giữ tay tôi lại, rất chặt. Giọng chị bình thường, nhưng tay lại giữ cứng: “Tôi mà là cậu tôi không làm thế đâu, cậu sẽ còn thấy nhiều, đứng từ xa xem là được rồi, hạn chết đến gần, không chạm và không được leo lên. Tốt nhất là cứ phớt lờ”. Sau này tôi là buddy cho lính mới cũng bảo như thế, nhưng thực lòng tôi cũng không biết như vậy để làm gì. Hy vọng một ngày nào đó tôi sẽ nhận được câu trả lời.
Chúng tôi nhận được một trường hợp một người phụ nữ cao tuổi bị ngất trên lối đi, cần giúp đỡ đưa vào trạm. Đến nơi thì thấy người chồng đang tiến lại phía tôi, bảo rằng ông đang ngắm cảnh thì nghe người vợ hét lên. Ông vội quay trở lại chỗ bà thì thấy bà đã ngất ra đấy. Bọn tôi đưa bà lên cáng, khuân về trạm, tại đây bà lại hét tiếp sau khi tỉnh dậy được ít phút. Tôi cố trấn tĩnh bà và hỏi xem đã xảy ra chuyện gì. Tôi không nhớ cụ thể bà nói gì, nhưng tóm tắt lại thì thế này: Bà đang ngồi chờ người chồng quay lại thì nghe thấy phía sau lưng có tiếng động lạ, nghe như tiếng mèo kêu, nhưng hơi kỳ, không biết nó sai ở chỗ nào. Nhưng tiếng động càng đến gần bà thì bà càng thấy khó chịu cho đến khi bà nhận ra nó sai ở đâu. Phần này tôi nhớ kỹ vì nó lạ quá thể, quên thế nào được. “Đấy chả phải là con mèo nào cả. Mà là một người đàn ông kêu ‘meo meo’ liên tục. Nhưng đấy không phải người, không thể nào là người được, vì có ai nói giọng rè rè được đâu. Nhầm tưởng máy trợ thính bị hỏng nên rè nhưng không phải. Càng đến gần tôi càng sợ, thứ cuối cùng tôi nhìn thấy là một bóng người bước ra sau rặng cây, đến đấy thì tôi lịm đi.” Tôi hơi bối rối không hiểu tại sao lại có một gã lập dị hô vang ‘meo meo’ trong rừng. Thế nên tôi báo với cấp trên rằng tôi sẽ tìm trong khu vực đấy xem có thể tìm thấy gì không. Cấp trên ra hiệu cho đi, tôi lấy đèn pin cùng bộ đàm tới chỗ người vợ ngất. Không thấy gì nên tôi quyết định đi thêm gần 2km nữa, và khi quay lại tôi đi chệch khỏi lối mòn, để xem xem người vợ thấy hắn đi ra từ vị trí nào. Lúc này đã chạng vạng, tôi cũng không thiết tha gì ở ngoài đây một mình vào giờ này, định bụng là sáng mai quay lại kiểm tra lần nữa. Nhưng ngay lúc tôi chuẩn bị trở về tôi nghe thấy tiếng gì đó phía xa. Dừng lại, tôi la lớn hỏi ai đang ở khu vực này thì tự giác khai báo danh tính. Cái âm thanh này không dần to hơn hay đến gần tôi hơn, nhưng nghe y hệt giọng đàn ông kêu ‘meo meo’ một cách đều đều đến kỳ cục. Tôi tiến về phía âm thanh đấy nhưng không có vẻ gì là đến gần nó cả, nghe như nó vang vọng từ mọi phía. Dần dần nó cũng biến mất nên tôi quay về lại trụ sở. Đến giờ vẫn chưa nghe lại được âm thanh kỳ lạ khi đi ngang qua chỗ đấy.
Cre: dịch bởi Nguyễn Nam, đăng trên group Maybe You Missed This F***king News vào lúc 23:46 – 10/06/2021
Nguồn gốc: reddit*com/u/searchandrescuewoods
- [Tổng hợp] Thứ tự 5 phần của seri truyện Hanma Baki cho anh em mê võ thuật
- Nét đặc sắc của nghề làm bánh trung thu truyền thống
- Tại sao người Ai Cập giỏi hình học?
- 10 điều thú vị bạn chưa biết về Hell’s Kitchen và Gordon Ramsay
- Kỳ án Vòng Cẩm Thạch (P1): 7 xác chết được tìm thấy
- Tại sao con người già đi?