Chào các bạn! Tôi đi tập huấn về rồi đây, và tôi có rất nhiều câu chuyện thực sự thú vị muốn chia sẻ với các bạn. Hơi dài nên tôi sẽ chia ra làm hai phần, đây là phần đầu tiên. Tôi rất muốn đưa vào cùng một bài nhưng vậy thì dài lắm, với cả còn vài chuyện tôi chưa kịp viết ra. Tôi sẽ phân ra thành từng phần nhỏ cho từng người kể nhé.
K.D
K.D là một cựu sĩ quan TKCN được khoảng 15 năm. Cô chuyên về cứu hộ trên núi cao và được nhiều người xem là một trong những người giỏi nhất trong lĩnh vực của mình. Cô ấy là một trong những người kể chuyện khá nhiệt thành, và vì chúng tôi từng tập huấn cùng với nhau khá nhiều, nên cô ấy đã kể cho tôi nghe về bốn câu chuyện mà tôi vẫn không quên được.
Vụ đầu tiên là của một gia đình đi leo núi, đợt đó tuyết rơi rất nặng, cứ vài ngày là lại có một lớp tuyết mới, kèm theo vài trận tuyết lở khiến một số người thiệt mạng. Bên bọn tôi đã ra thông báo là chỉ di chuyển trong khu vực được ghi chú trên bản đồ. Nhưng các bạn biết rồi đấy, luôn luôn có những người ta đây biết tuốt, ta đây rành đường. Ông này phớt lờ cảnh báo, rồi đưa gia đình đi ra khu vực không an toàn. Cả gia đình tiến vào một thềm tuyết nhìn tưởng như chắc chắn, để rồi bị sụp và rơi xuống một con dốc chừng 90m. Người bố và mẹ chết ngay lập tức. Ba đứa con thì một chết ngay tại chỗ, một bị gãy chân và nứt xương sườn, đứa còn lại may mắn không bị gì quyết định đi tìm người giúp. K.D nói đứa nhỏ chưa đi được gần một km thì bị bão tuyết nuốt chửng, chết do giảm thân nhiệt trầm trọng. Lúc K.D tìm thấy thì đứa nhỏ đã chết trong tư thế ngồi, với hai chân co lại trước ngực, hai tay vòng ôm chân, mặt nó nghiêng sang một bên với vẻ sợ hãi và nước mắt đông trên má. Với tư cách là một người mẹ. K.D bảo tôi rằng cô mong người bố đang bị đốt dưới địa ngục trong lúc tôi và cô nói chuyện.
Vụ kế tiếp xảy ra vào lúc cô còn đang là tân binh, lần đó người vợ gọi cho bên cô nhờ tìm giúp ông chồng đi leo núi mãi không thấy về. Về mặt kỹ thuật, khu vực người chồng leo theo lời kể của người vợ, là một khu vực khá khó leo. Đội cô vất vả leo đến một sườn núi tương đối bằng phẳng thì tìm thấy một vệt máu dài. Lần theo vệt máu (và cả nội tạng), cô tìm ra được cái xác, có vẻ như người này bất cẩn rơi xuống, bị cây rìu leo núi móc vào xé toạc khoang bụng. Đồng nghiệp cô có vài người mửa tại chỗ khi họ lật cái xác qua làm cho mớ lòng ruột trôi tuột ra ngoài.
Vụ thứ ba là của một gia đình với hai đứa con trai (xêm xêm năm tuổi) bị mất tích. Đứa mất tích đầu tiên trong lúc cả gia đình đi dã ngoại, là một trong những trường hợp chó nghiệp vụ hoàn toàn không đánh hơi được thằng bé, như thể nó chưa từng đến chỗ này vậy. Tìm kiếm gần hai tháng cũng không thấy. Tua nhanh đến sáu tháng sau, gia đình này quay trở lại để đặt vòng hoa tưởng niệm, thì thằng bé thứ hai mất tích, người bố mẹ quay đi chắc được ba bốn giây gì đó thì đứa nhỏ biến đâu mất. Dĩ nhiên là hai ông bà này mất trí luôn chứ sao. Vụ này khá lớn, có hơn ba trăm người tình nguyện đi tìm thằng nhỏ lận, thế mà không hiểu sao tìm hơn một tuần vẫn không tìm ra. Độ hai tuần sau thì có một tình nguyện viên phát hiện ra thằng bé đang ngồi chơi trên một thân cây, hoàn toàn khỏe mạnh, quần áo sạch sẽ, tay cầm một bó nhánh cây nhỏ.
K.D mới hỏi thăm đứa nhỏ đã làm gì, với ai trong suốt những ngày qua. Đứa bé mới bảo là nó ở cùng “ông mờ mờ”. Tưởng nhầm thằng bé bị Bigfoot bắt đi (K.D tin là Bigfoot có thật), nên K.D trong lòng hào hứng hỏi đứa nhỏ rằng có phải ông này có lông rậm rì không, thằng bé mới tả người đàn ông này mờ lắm, ‘mờ như lúc cô nheo mắt lại nhìn vậy đó’. Đứa bé bảo rằng ông này bước từ trong rặng cây ra rồi bắt nó đi sâu vào rừng. Nó còn kể là nó ngủ trong bọng cây, ông mờ mờ cho nó trái cây để ăn. K.D hỏi cái ông mờ này có khó chịu không, có làm đau hay sợ gì nó không thì thằng nhóc trả lời ‘Không có ạ, ông mờ mờ không đáng sợ. Nhưng mà ổng không có mắt nên con không thích lắm.’
K.D nói rằng họ đưa bé về sở, và một viên cảnh sát đưa cậu bé vào thị trấn để nói rõ hơn về những gì đã xảy ra. Cô là bạn của viên cảnh sát đã nói chuyện với bé, cô nói rằng cậu bé mô tả là được ‘ông mờ mờ’ giữ trong bọng cây và cho quả mọng bất cứ khi nào cậu đói. Cậu bé được phép đi lang thang xung quanh một khu đất trống, nhưng khi cố gắng đi xa hơn, ‘ông mờ mờ’ sẽ ‘nổi điên và hét lên thật to mặc dù ông ta không có miệng’. Về đêm, khi cậu bé sợ, ‘ông mờ mờ’ sẽ ‘làm sáng lên’ và đưa cho nó một bó nhánh cây. Cậu bé nói rằng ‘ông mờ mờ’ rất muốn giữ cậu lại, nhưng phải thả cậu đi vì không phải là ‘loại phù hợp’. Chỉ có vậy, thằng bé không biết gì hơn. Cảnh sát chỉ còn biết vò đầu bứt tai, mở lại cuộc tìm kiếm đứa còn lại nhưng không có kết quả. Cậu bé không biết anh trai mình có thể ở đâu, không bao giờ tìm thấy.
Câu chuyện cuối cùng mà K.D kể với tôi là về một chuyện đã xảy ra khi cô ấy tách khỏi nhóm huấn luyện của mình lúc còn là một tân binh. Họ đang học những kiến thức cơ bản về độ cao ở một sườn núi (có trên bản đồ rõ ràng) thì cô buồn vệ sinh. Cô tách nhóm đi vệ sinh, cách đoàn chừng 45m thôi. Tôi sẽ kể phần còn lại chính xác như những gì cô ấy đã nói với tôi ”Tiểu xong tôi đứng dậy đi về. Nhưng chỉ đi được khoảng 5 bước thì tự nhiên bị lú, không biết mình đang ở đâu. Không giống như ‘Ỏ, quay đầu cái bị lạc mất rồi’. Ý chị muốn nói ấy là mất phương hướng hoàn toàn luôn ấy. Nếu mà cậu hỏi chị lúc đó cảm thấy như nào, chị không biết trả lời làm sao đâu.
Giống như người bị mất trí, thẫn thờ ra đó không biết làm gì tiếp theo. Thế nên chị đứng đó một lúc, cố gắng nghiệm xem mình đang ở đâu và phải làm gì. Nhưng càng đứng lâu, càng rối nên chị chọn đại một hướng rồi đi. Càng đi thì càng trở nên tồi tệ hơn đến mức chị không biết luôn cả lý do tại sao ngay từ đầu chị lại ở trên núi. Đang lê bước trên tuyết thì chị nghe có tiếng nói giống như ở trong đầu chị vậy. Nó nói đi nói lại với chị bằng cái giọng trầm đục rằng ‘Không sao, không sao, chỉ cần kiếm cái gì đó ăn thôi. Tìm thứ gì đó để ăn rồi sẽ không sao, chỉ cần tiếp tục đi và tìm thứ gì đó để ăn. Ăn. Ăn.’ Vậy nên vơ được gì chị ăn cái đó, thề luôn là chưa bao giờ chị cảm thấy đói như vậy, như cái bụng không đáy ấy, để gì trước mặt cũng tợp cho bằng hết. Chị mất luôn cả khái niệm về thời gian cho đến khi chị nghe một giọng nói khác.
Chị tiến về phía đấy và nhìn thấy một trong những sĩ quan TKCN khác, anh trông rất hốt hoảng. Anh ta chạy về phía chị, hỏi chị có ổn không, chị đang làm cái quái gì ở đây. Điều đáng sợ là, khi anh ta chạy về phía chị, chị thấy mình đang thò tay vào thắt lưng để rút con dao săn ra. Chị không biết mình đang làm gì, chỉ biết là chị cần ăn thôi, nếu không ăn chị sẽ không bao giờ cảm thấy ổn nữa nên phải ăn. Anh ấy thấy chị rút dao ra nên lùi lại ngay lập tức. Anh hét vào mặt chị bảo bỏ con dao xuống, rằng anh sẽ không làm gì chị đâu, và câu đó làm chị bừng tỉnh. Đột nhiên chị biết chính xác mình đang ở đâu, nên chị cất con dao đi. Chị chạy đến hỏi anh rằng chị đã đi bao lâu, nghĩ rằng câu trả lời sẽ là nửa tiếng hoặc lâu hơn. Nhưng anh nói rằng chị đã đi được hai ngày. Chị leo qua cả hai ngọn núi và xém chút nữa là đến sườn phía bên kia, nếu cứ tiếp tục chị sẽ tiến vào 480km rừng rậm.
Anh ấy không thể tin rằng chị vẫn chưa chết. Chị không nói gì thêm, chỉ cùng anh ấy trở lại điểm tập kết, về sở chỉ huy rồi được trực thăng đưa đến bệnh viện. Khi chị đến nơi, họ làm đủ các loại bài kiểm tra, cố gắng tìm hiểu đã xảy ra chuyện gì. Họ quy nó vào việc ăn phải nấm ảo giác hay gì đó. Nhưng sự thật thì chị không biết. Mỗi lần đó thôi, sau chị cũng không ra ngoài đấy một mình.
E.W
Người tiếp theo tôi nói chuyện cùng là E.W, một cựu giảng viên hiện đang làm kỹ thuật viên cấp cứu (EMT). Anh vẫn hay đến giúp đỡ, nhưng không làm việc toàn thời gian cho chúng tôi nữa. Anh chuyên tìm kiếm những đứa trẻ bị thất lạc, dường như có giác quan thứ sáu biết chúng đã đi đâu. Anh là một huyền thoại trong số các cựu sĩ quan, nhưng lại xấu hổ cực kỳ khi được mọi người khen ngợi. Lần đó anh ngồi ăn tối với tôi, bọn tôi có trao đổi một vài chuyện. Hầu hết trong số chúng chỉ là những vụ bình thường, nhưng khi chúng tôi nói về những vụ kỳ lạ, tôi đề cập đến một người bạn của tôi, đã từng đi lên một bộ cầu thang. Anh ấy im lặng rồi hỏi tôi có muốn nghe vụ một cậu bé đã biến mất khỏi rừng quốc gia nơi anh làm vài năm trước không. Tôi dĩ nhiên chấp nhận.
Joey, 11 tuổi, mất tích gần bờ sông. Dĩ nhiên đội của E.W nghĩ rằng cậu bé trượt chân té xuống sông rồi đuối nước thôi, nhưng khi đưa chó nghiệp vụ đến đánh hơi, thì bọn chúng lại dẫn đội của anh ra xa khỏi con sông, về hướng của một cánh rừng rậm rạp. Khi chúng tôi tìm người, chúng tôi hay phân lô ra thành từng ô vuông giống như bàn cờ vậy (ND: mình đọc Jeffery Deaver có tả cảnh này, bên cảnh sát điều tra hiện trường tìm bằng chứng cũng rà từng ô như thế), chúng tôi tìm từng ô này khá kĩ. Đội E.W nhận ra ngay có điều bất thường. Chó nghiệp vụ đánh hơi được Joey ở ô này, nhưng lại mất dấu khi tiếp giáp ô khác. Tưởng tượng như bàn cờ vua đi, mùi của Joey ở những ô đen bất kì, nhưng ô trắng thì không có. Nghe rất là vô lý đúng không, thằng bé không thể nào nhảy từ ô này sang ô khác để lại vệt mùi đứt quãng được.
E.W cùng một ông chung đội vừa bước vào ô mới thì nhận ra có một bộ cầu thang ở phía xa xa độ 45m. E.W bảo với ông này là cần lại gần để kiểm tra xem có người không, nhưng ổng thẳng thừng từ chối. Nói là ổng tự hứa với bản thân không bao giờ lại gần bất cứ bộ cầu thang nào, mặc cho ai xem đây là điều bình thường như thế nào đi nữa, ông cũng không giả bộ rằng những thứ này là điều bình thường như cân đường hộp sữa. Người này bảo E.W cứ đến xem đi, ông ấy sẽ đứng xa trông chừng. Ông bạn tôi cũng hơi bực, nhưng vẫn có thể hiểu tại sao ông kia lại phản ứng như vậy, nên cũng không nhằn nhì gì thêm.
‘Tôi bước tới chỗ cái cầu thang. Bộ này nhỏ, giống như cầu thang vào một tầng hầm. Không phải tôi mạnh mẽ hay thế nào, nhưng thực sự tôi không cảm thấy sợ lắm, ý tôi là về cái cầu thang. Vì tôi cũng như mọi người, không muốn nghĩ nhiều đến những chuyện như thế này. Ờ thì, lúc tôi bước tới gần, tôi thấy có cái gì đó đang nằm ngay chân cầu thang, đang co ro lại. Lòng tôi quặn lại, vì lúc nào con người ta cũng hy vọng điều tốt nhất mà. Bọn tôi khá tự tin là có thể tìm thấy cậu bé còn sống, mới đi lạc có vài tiếng thôi. Nhưng tôi biết ngay đây chính là đứa bé bọn tôi đang tìm, và nó đã chết rồi. Thằng bé nằm co lại, ôm bụng mình. Trông có vẻ rất đau ngay tại thời điểm tử vong, nhưng tôi chả thấy vết máu nào cả ngoại trừ một ít trên môi và cằm. Tôi đàm cho đội rằng đã tìm thấy thi thể cháu bé, rồi cả đội đưa thi thể trở về sở.
Cái gia đình tội nghiệp ấy, vật vã chết đi sống lại. Bố mẹ thằng bé không hiểu tại sao lại có thể như vậy, vì nó chỉ mới đi lạc có một xíu thôi. Trên hết là tụi tôi cũng không tìm ra nguyên nhân rõ ràng nào dẫn đến cái chết cả, có thể là ăn trúng trái dại nào đó rồi ngộ độc, nhưng tôi cũng không muốn đoán già đoán non. Nhận được tin con mình chết đã rất khổ sở rồi, đừng nói tới việc một tên TKCN nào đó đoán này kia nọ. Họ đưa thi thể thằng bé đi, tôi thì cố không muốn nghĩ đến. Cậu ơi, tôi ghét tìm thấy thi thể trẻ con. Tôi yêu công việc này nhưng đây chính là một trong những lý do tôi bỏ việc. Tôi còn hai đứa con gái, chỉ nghĩ đến việc chúng…’
Đến đây anh nghẹn một lúc. Tôi không giỏi trong những tình hống này lắm, cũng hơi khó xử khi thấy một người đàn ông trưởng thành khóc, nên cũng không biết an ủi thế nào cho phải. Nhưng ông anh cũng lấy lại được bình tĩnh rồi kể tiếp.
‘Thường thì bọn tôi cũng không được nghe về nguyên nhân tử vong trong những trường hợp thế này. Không phải là công việc của bọn tôi mà. Nhưng tôi có một người bạn làm ở văn phòng cảnh sát trưởng, thường cho tôi mấy thông tin khá thú vị nếu tôi có hỏi. Sau vụ này, tôi có nhận được điện thoại của ông bạn đó tầm khoảng một tuần sau hỏi tôi còn nhớ vụ đứa trẻ không, tôi trả lời là có, ổng nói rằng vụ này quái đản cực kỳ ‘E.W, ông ơi, chắc ông sẽ nghĩ là tôi bị điên mất rồi, bên pháp y không biết thằng bé này bị cái gì luôn. Chưa từng thấy bao giờ’. Rồi ổng tả là lúc mổ ra khám nghiệm, nội tạng của thằng bé như phô mai Thụy Sĩ vậy. Lỗ chỗ đục xuyên qua gần như là tất cả nội tạng của thằng bé, trừ tim và phổi ra. Ruột già, dạ dày, thận và thậm chí một trong hai tinh hoàn, đầy những lỗ thế này. Ông bạn E.W kể ông khám nghiệm miêu tả như thể có ai lấy đồ bấm lỗ giấy, rồi cứ thế mà bấm vậy, vì chúng nhìn rất gọn. Nhưng thằng bé thậm chí còn không trầy xước, hay vết thương nào. Vụ gần giống nhất là một thanh niên tự bắn vô mình khi đang lau súng săn.
Không ai biết nguyên nhân từ đâu mà ra, cũng chưa có vụ nào tương tự thế này trước đây, bên pháp y đưa ra nguyên nhân tử vong chung chung là ‘xuất huyết nội nghiêm trọng’. Tôi không quên được vụ này, cũng hết dám vào rừng hoặc để cho tụi nhỏ đi lang thang. Tuy yêu thiên nhiên thật nhưng vụ này (kèm theo vài vụ khác) làm tôi không còn hứng ra ngoài nữa.’ Xong bữa tối, chúng tôi bắt đầu dọn dẹp và quay trở lại cabin của mình. Trước khi chúng tôi chia tay, anh có đặt tay lên vai tôi và nhìn thôi chăm chú. Anh bảo tôi rằng có những điều rất đáng sợ ngoài kia. Những thứ không quan tâm nếu chúng ta có gia đình, cuộc sống, hay chúng ta có thể suy nghĩ và cảm nhận. Anh ta bảo tôi phải cẩn thận, rồi quay đi. Tôi không có cơ hội để nói chuyện với anh ấy lần nào nữa.
PB
Tình cờ tôi có cơ hội trò chuyện với P.B, anh làm trong ngành cũng khá lâu rồi. Bọn tôi được phân công đi cùng nhau trong lần tập huấn phân ô tìm kiếm. Đang nói tào lao thì hai người tôi đi ngang qua một bộ cầu thang, không lạ lắm, nhìn như cầu thang chòi canh hỏa hoạn thôi. Tôi tình cờ đề cập rằng tôi tò mò về cầu thang, và tôi ước rằng tôi biết nhiều hơn về chúng. Anh ấy trầm hẳn lại và có vẻ như muốn nói với tôi điều gì đó, nhưng không chắc có nên không. Cuối cùng, anh bảo tôi tắt đài. Rõ ràng đây là điều mà chúng tôi không nên làm, nhưng tôi đưa tay tắt đàm, anh ấy cũng làm vậy.
Khoảng bảy năm trước, anh cùng cậu tân binh tham gia vào một vụ. Hai người đang ở trong khu vực có rất nhiều báo cáo cũng như hiện tượng kỳ lạ. Rằng cả hai có gặp một bộ cầu thang rồi P.B mở lòng kể hết cho cậu tân binh nghe.
Nói cho cậu ta biết là đã đủ rắc rối rồi, nhắc lại cho cậu càng rắc rối hơn, tôi chỉ muốn cậu ngừng tìm hiểu về vấn đề này thôi’ Tôi mới đảm bảo với anh rằng tôi sẽ không hé một lời nào, anh kiểm tra kỹ bộ đàm của chúng tôi xem đã tắt chưa. Hồi mới bắt đầu, bên Kiểm Lâm cũng không kín tiếng mấy về những vụ này, họ sợ nhân viên cứ vào rồi nghỉ nên báo trước với ký kết đảm bảo này kia là sẽ không ra báo đài mà huyên thuyên, cũng may là những người gặp sự lạ cũng không thiết tha gì mà rôm rả cả, họ sợ hãi quá rồi. Có vài lần bên báo đài cũng ráng moi thông tin, nhưng bên bọn tôi ai nấy cũng bảo là bình thường cả mà, chủ yếu là để tự trấn an bản thân. Tính chất công việc, ngày nào cũng vào rừng, tự làm sợ mình thì sao đu theo nổi. ‘Mấy cái cầu thang đã tồn tại ở đây lâu lắm rồi. Bọn tôi có những ghi chép từ nhiều thập kỷ trước mô tả chúng.
Đôi khi người ta leo lên thử, không có gì xảy ra. Lần khác thì… Tôi từng thấy một anh chàng bị chém mất bàn tay khi lên đến bậc cao nhất. Anh ta đưa tay chạm vào một cành cây. Một giây trước bàn tay của anh ta vẫn còn ở đó, giây tiếp theo bị chém biến đâu mất. Vết thương gọn gàng sạch sẽ. Cậu ta xém chút nữa là chết, còn bàn tay thì không tìm thấy. Một lần khác, một người phụ nữ thử chạm vào một trong những bậc thang thì vỡ mạch máu não mà chết. Cô khụy xuống rồi loạng choạng cố đến chỗ tôi, chỉ kịp thốt lên ‘Tôi nghĩ có gì đó không được ổn.’ Ngã khụy xuống như bao gạo, chết trước khi chạm đất.
Tôi sẽ không bao giờ quên được cách máu tràn vào trong mắt của cô ấy. Cặp mắt từ từ hóa đỏ. ‘Bọn tôi cảnh báo mọi người không nên đến gần chúng nhưng luôn có ít nhất một tên ngốc làm vậy. Ngay cả khi lúc leo lên họ không bị gì, vẫn luôn có những điều tồi tệ khác diễn ra. Mất dấu đứa trẻ bọn tôi đang tìm. Một người nào đó chết vào ngày hôm sau, bị cắt làm đôi trong khu vực hoàn toàn an toàn. Tôi không biết chính xác tại sao chúng lại ở ngoài này, nhưng cũng không quan trọng. Chúng hiện hữu, nếu lúc đó bọn tôi biết suy nghĩ một chút thì bọn tôi sẽ cho tân binh biết mấy cái cầu thang này làm được gì.’ Cả hai chúng tôi đều im lặng một lúc. Tôi ngại nói chuyện vì tôi không chắc liệu anh ấy đã kể xong chưa. Anh ta trông như muốn nói điều gì đó khác. Cuối cùng thì anh ấy cũng lên tiếng.
‘Cậu có bao giờ để ý rằng chưa bao giờ cậu gặp một bộ cầu thang hai lần?’ Tôi gật đầu, mong anh tiếp tục. Nhưng anh chỉ im lặng, đi bên cạnh tôi, cuối cùng anh bắt đầu câu chuyện về con nai lớn nhất mà anh ấy từng thấy. Tôi không nhắc lại chủ đề này nữa, và tôi không ép anh ấy kể thêm bất kỳ câu chuyện nào nữa. Hôm sau không thấy anh hành quân cùng mọi người. Anh đã bỏ đi từ sáng sớm; anh bảo anh bị ốm. Không ai trong chúng tôi được nghe tin tức về anh kể từ khi anh đi.
Cre: dịch bởi Nguyễn Nam, đăng trên group Maybe You Missed This F***king News vào lúc 21:15 – 17/06/2021
Nguồn gốc: reddit*com/u/searchandrescuewoods
- [Tổng hợp] Thứ tự 5 phần của seri truyện Hanma Baki cho anh em mê võ thuật
- Năm Cam (kỳ 7): Người hóa giải ân oán giang hồ Sài Gòn
- Năm Cam (kỳ cuối): Những dòng nhật ký cuối cùng của Hải ‘bánh’
- Tại sao tay và chân khi ngâm nước lâu thì bị nhăn ?
- Vì sao đạo Phật khi cúng bái lại nói nam mô a di đà phật?
- Tại sao phụ nữ ngoại tình khó dứt?