Trùng Tang Thất Xác (P1: Quê Nội – P2: Tuần đầu)

Phần 1: Quê nội

– Chuẩn bị đồ đạc đến đâu rồi con ơi?? Lần này về chắc cũng khá khá ngày đấy, con xem chuẩn bi đồ đạc cho cẩn thận, quà cáp cho ông bà cô chú đã chuẩn bị đầy đủ chưa…”

Tôi còn đang đóng gói quà cáp vào một cái thùng lớn để tiện cho việc di chuyển, thấy mẹ tay kéo cái vali từ bên trong ra thì cũng nhanh nhẹn trả lời.

– Con đóng hết vào đây cả rồi, mẹ cũng đã chuẩn bị xong hết rồi hả? Vali mẹ cứ để đó tý con kéo ra xe cho, mẹ mau thay đồ đi còn hơn tiếng nữa là đến giờ máy bay cất cánh rồi.

– Ờ… ờ…. Thế con sắp xếp nốt đi để mẹ đi thay đồ…

Khoảng trừng 30 phút sau trên con xe nhãn hiệu camry màu đen, tôi cùng mẹ vừa đi vừa nói chuyện. Cỏ vẻ sau hơn 10 năm xa cách mẹ tôi dường như nhớ nhà lắm, nhưng rồi những điều đáng sợ mẹ tôi đã trải qua, nó như một vết dao cứa sâu vào con tim người đàn bà kiên cường này vậy. Lắm lấy tay mẹ tôi cảm nhận được, tay bà đang run lên theo từng nhịp thở. Tôi biết cho dù mọi chuyện đã xảy ra đã quá lâu, nhưng một nỗi sợ vô hình vẫn luôn ẩn náu trong con người bà. Không muốn mẹ phải gượng ép tôi quay sang nhìn bà hỏi.

– Mẹ… mẹ thấy trong người ổn chứ? nếu mẹ thấy không thoải mái hay thôi mình đừng về nữa nha mẹ.

Vỗ tay vào mu bàn tay tôi mẹ nở ra một nụ cười hiền hòa.

– Con không phải lo cho mẹ, chỉ là mỗi lần nhắc về quê hương mẹ vẫn luôn cảm thấy một điều gì đó chẳng lành. Chắc do mẹ suy nghĩ nhiều quá thôi, 10 năm rồi cũng phải cho anh về nhận họ, nhận hàng nữa chứ. Ông bà ngoại chắc cũng nhớ mẹ con mình nắm đấy.

Nhắc về quê nội ấy có lẽ đó là những kỉ niệm đen tối nhất trong cuộc đời tôi, mà đến bây giờ mỗi khi nhắc lại tôi đều có một cảm giác kinh sợ. Nhìn qua ô cửa kính tôi nhớ lại những chuyện đã xảy ra. Hồi đó nhà ông nội tôi có 8 người con trong đó có 4 nam và 4 nữ. Bố tôi là anh cả trong gia đình, sau khi lấy mẹ đẻ ra tôi bố được ông nội cất cho mảnh đất trước nhà để xây tạm căn nhà cấp 4. Ngày xưa đất nhà ông nội rộng lắm, căn nhà ngói 3 gian nằm ngay chính giữa khu đất, bên phải ngôi nhà là một vườn chuối rộng, cạnh vườn chuối là cái ao. Phía bên trái là ngôi miếu nhỏ thờ 3 mẹ con người đàn bà chết đuối. Gia đình tôi vẫn sống yên bình như thế cho đến khi….

– Bố…. bố cho con ra ngoài ở riêng được không?? vợ con cũng sắp đến kì sinh đẻ rồi, mai mốt thằng cu tý sinh ra còn có chỗ mà chui ra chui vào nữa chứ. Chẳng nhẽ bố định để cho cả nhà con ở trong căn phòng bé bằng cái mắt muỗi kia à.

Sau bữa cơm tối mọi người cong đang quây quần bên nhau thì giọng chú Tình vang lên, chị Thu thấy chồng đang yên đang lành lại hỏi bố chuyện ra bên ngoài ở riêng, sợ bố giận chị đưa tay giật giật tay áo chồng ra hiệu cho anh dừng lại. Chú tình là người con thứ hai trong gia đình, chẳng là chú tình lấy vợ cũng đâu đó được hai năm. Giờ đây vợ chú mang bầu nên cũng mạnh dạn hỏi ông nội việc xin phép ra ở riêng. Ông nội tay còn đang cầm cốc nước chè đưa lên miệng uống, thấy chú Tình nhắc đến việc ra ở riêng gương mặt thoáng hiện ra vẻ khó chịu. Nhưng rồi ông cũng đặt cốc nước xuống bàn rồi ậm ừ nói.

– Ra ngoài ở riêng hả? ấy thế chứ vợ chồng hai đứa đã có tiền để xây nhà chưa mà đòi ra ngoài ở? cái Thu chửa đến tháng thứ mấy là đến ngày ấy xuất chuồng ấy bà nhỉ.
Thấy ông nội hỏi bà nội liền quay sang nhìn ông rồi đưa tay lẩm nhẩm đoạn bà nói.

– Cái Thu bầu được 4 tháng, tháng này… là tháng 4 thế thì giữa tháng 9 nó đẻ. Tôi thấy ông cũng nên tính toán cất cho thằng Tình căn nhà, chứ để vợ chồng con cái nó ở cái phòng đó có mà ra ma, làng xóm láng giềng họ lại cười vào mặt cho.

Thấy mọi người ai cũng đồng ý cho vợ chồng chú Tình ra ở riêng, ông nội ngồi suy nghĩ một lúc thì cũng gật đầu đồng ý. Ông đi đến bên ban thờ gia tiên thắp một nén hương rồi cầm xuống một cái túi vải. Lấy trong túi vải ra hai cái nhẫn vàng ông đưa cho vợ chồng chú Tình nói.

– Đây thì bố anh cũng chẳng có nhiều, cho vợ chồng hai cây vàng, tính ngày tốt mời thầy về cất căn nhà mà ở. Thầy bu còn mảnh đất bên trái nhà đấy cứ dựng căn nhà nho nhỏ ở ngoài đó mà ở.

Nhận vàng từ ông nội vợ chồng chú Tình vui vẻ ra mặt, mấy ngày hôm sau chú Tình có mời ông thầy đến xem ngày đẹp cất căn nhà. Đứng trước mảnh đất ông thầy bấm bấm tay rồi nhẩm nói.

– Cất nhà ở đây ngọ e là không được rồi… nếu muốn cất thì phải xin di dời ngôi miếu này đi. Ấy chứ mà miếu này thiêng lắm… không di dời được đâu. Ngôi miếu này nằm ngay trên long mạch nếu đi chuyển có khi chạm phải long mạch thì không chỉ một mình nhà này mà có khi cả cái làng này mạt vận. Thôi xin phép gia đình tôi về, chuyện di miếu xây nhà là không thể, mong gia đình suy nghĩ kĩ cho.

Nói rồi ông thầy xin phép gia đình đi về, được biết ngôi miếu nhà ông nội được thành lập vào sau năm 1945. Năm đó ở làng nạn dịch đói hoành hành khắp nơi, người chết như ngả dạ, người chết đường kẻ chết chợ. Khi đó có 3 mẹ con nhà ăn xin cũng chẳng biết từ đâu tới làng xin ăn, người làng cũng muốn cứu giúp 3 mẹ con nhà kia lắm, nhưng rồi thân mình còn chưa lo xong ấy chứ lo sao được cho người khác. 3 mẹ con biết không nhờ vả được ai nên cũng lập cái lều cạnh gốc cây sung ven sông mà trú ngụ.

Dạo đó cây sung sai quả lắm thằng em thấy có quả chín thì cũng trèo lên hái xuống. Còn đang ném từng quả chín đỏ xuống cho anh bỗng thằng bé trượt chân ngã tủm xuống sông. Thằng anh thấy em ngã thì liền nhảy xuống cứu, không biết do nước sông sâu hay vì nguyên nhân gì mà cả hai anh em cứ thế chìm nghỉm cả xuống. Người mẹ ngồi trên bờ thấy hai anh em bì bõm thì cũng hốt hoảng nhảy xuống cứu. Nhưng rồi do bị đói lâu ngày, sức khỏe yếu đi mà 3 mẹ con cứ thế chìm dần ngay khúc sông đầu làng. Người làng vớt xác 3 mẹ con lên rồi chôn ngay dưới gốc cây sung đó.

Bẵng đi vài năm khi mà nạn đó đi qua, người dân bắt đầu trở về cuộc sống hàng ngày. Lạ thay số kiếp cái làng này không hiểu sao cứ vài ngày lại có một thanh niên năn đùng ra chết, cuộc sống người dân ngày xưa khá giả là thế mà giờ đây ngày một lụi tàn. Mọi người trong làng cử người đi xem thầy thì biết long mạch của vùng này bị đứt, linh khí đang ngày một yếu dần. Nếu muốn long mạch dồi dào như trước thì phải lập ngôi miếu rước 3 mẹ con nhà kia về thờ phụng thì cuộc sống người dân mới trở lại được như xưa. Địa điểm để dựng ngôi miếu chính là mảnh đất rộng phía bên trái nhà ông nội tôi. Hằng năm hàng tháng cứ dịp lễ tết là người làng lại qua cái miếu nhà ông mà thắp hương khấn vái.

Về phần chú Tình sau khi bị thầy căn ngăn vẫn nhất quyết phải xây cho bằng được ngôi nhà. Mấy ngày hôm sau chú Tình có qua làng bên mời ông thầy về làm lễ xin di chuyền ngồi miếu sang phía bên bờ ao. Trong lúc làm lẽ ngay trên lóc ngôi miếu xuất hiện một con rắn kì lạ. Con rắn mang trong mình màu đen xì bóng nhẫy, mang nó bành ra to như cổ đùi, đặc biệt hơn cả ở trên đầu con rắn xuất hiện mào màu đỏ. Con rắn leo lên đỉnh ngôi miếu hướng mặt về mâm bàn lễ mà phì phò. Ông thầy làm lễ thấy cảnh này thì hãi quá ông dọn đồ quay người bỏ chạy, chú tình vốn trước giờ đâu tin vào chuyện ma quỷ. Tiện tay cầm cái xẻng chú vác đến nhắm vào đầu con rắn mà đập.

“Chết… chết mẹ mày đi này… dám ở đây mà hù dọa bố mày này…. hôm nay tao đập chết mẹ mày…”

Vừa nói chú Tình vừa hướng cái xẻng về phía con rắn đập liên tục, lạ thay dù có cố gắng đập như thế nào đi chẳng nữa vẫn không thể đập chúng con rắn. Sau một hồi vật lộn con rắn ngẩng cao cái đầu lên rồi phì một cái bỏ đi. Chú Tình vì nãy giờ đã thấm mệt nên cũng không đuổi theo nữa. Mấy ngày sau theo đúng như kế hoạch chú Tình gọi người về đi chuyển ngôi miếu sang một bên, mặc cho ông nội cùng mọi người ngăn cản, chú Tình vẫn nhất quyết phải xây bằng được ngôi nhà. Biết không thể ngăn cản chú lại nên mọi người cũng đành mặc kệ. Kể từ sau hôm di chuyển ngôi miếu sang vị trí khác bố tôi liên tục ốm yếu, người nhà dù đã nhiều lần đưa lên bệnh viện nhưng đều không tìm ra được nguyện nhân bệnh là do đâu, cho đến một ngày….

Hôm đó là ngày nhà chú Tình cất cái nóc nhà, mọi người có mặt ở nhà chứ Tình đông lắm. Bố tôi do sức khỏe dạo này yếu nên cũng chỉ lo chuyện cơm nước cho mọi người. Còn đang ngồi chặt gà sắp ra từng đĩa nhỏ, thì bỗng cơ thể bố tôi giật lên đùng đùng rồi năn ra đất bọt mép cứ thế mà sùi cả ra. Thấy chồng đang yên đang lành lên cơn co giật mẹ tôi vội vàng hô hoán.

– Có… có ai không… anh Thông… anh Thông anh ấy… có ai không… mau cứu chồng em với….”
Sau tiếng hô hoán của mẹ mọi người ai lấy bỏ dở công việc mà chạy ra, người ta đưa bố tôi lên bệnh viện huyện nhưng rồi bệnh viện không biết nguyên nhân bệnh do đâu nên đành chuyển lên trên tuyến tỉnh. Ở trên tỉnh sau khi chụp chiếu đầy đủ người ta nói phổi bố tôi bị dập nát hết ở bên trong, bệnh viện không thể cứu chữa nên trả về. Ở trong gian nhà chính bà nội nước mắt ngắn mắt dài ôm lấy bố tôi gào khóc.

– Thông ơi… dậy đi con ơi… sao số con tôi nó khổ thế này… sức khỏe nó từ trước đến giờ có chuyện gì đâu, thuốc thì không hút, rượu cũng không uống thế làm sao mà phổi nó lại bị ra cái nông nỗi này. Con ơi là con ơi….

Ông nội vẫn gương mặt điềm tĩnh vốn có, ông ngồi trước ban thờ gia tiên nhìn bố tôi. Thi thoảng ông lại châm từng nén hương thấp nên ban thờ tổ tiên mà lẩm nhẩm khấn vái. Bất giác ở bên ngoài có bóng dáng 3 mẹ con đi vào. Đi đến bên bố tôi người đàn bà đưa tay thò vào trong ngực bố tôi mà bóp mạnh. Cùng lúc đó hai mắt bố tôi trợn ngược cả lên. Máu từ mồm từ mũi cứ thế mà ào cả ra. Cơ thể bố gồng lên một hồi rồi buông thõng, người đàn bà rút tay ra khỏi người bố tôi mà quay người bước đi. Trước khi đi bà ta quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lạnh. Nhìn người đàn bà trước mặt tôi lao đến đấm liên tục vào người bà ta.

– Bà cút đi…. cút đi… bà thả bố tôi ra… tại sao bà lại làm như thế?? tại sao bà lại đánh bố tôi như thế…. bà mau cút đi… mấy người cút hết đi…
Còn đang mải vùng vằng chửi bới thì người đàn bà lạ điểm nhẹ lên chán khiến tôi ngất lịm đi, khi tỉnh dậy xung quanh tôi tiếng kèn trông vang lên khắp nơi. Bà nội cùng mẹ ngồi trước giường của bố tôi gào khóc. Bế tôi đến bên mẹ sùi sụt nói.

– Tiến… vào đây đi con… vào nhìn mặt bố lần cuối đi con. Từ giờ sẽ không còn bố trên đời nữa rồi con ơi… mau chào bố đi con… mẹ con mình từ giờ biết phải trông cậy vào đâu đây…
Ngồi nhìn thi thể bố nằm bất động trên giường tôi bắt đầu khóc, những giọt nước mắt bắt đầu năn trên khóe mi của đứa trẻ còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra. Chắc có lẽ tình cảm phụ tử nó thiêng liêng lắm, nó khiến cho một đứa trẻ chỉ mới 5-6 tuổi cũng có thể cảm nhận được sự đau lòng mất mát của người thân ra đi.

Còn đang ngồi nhìn bố bỗng tôi nghe thấy ở bên ngoài có tiếng cười đùa của trẻ con vang lên, tò mò tôi quay người lại nhìn. Cảnh tượng trước mặt như hằn sâu vào trong tâm trí con người tôi. Bố tôi đang bị hai đứa trẻ con cầm dây xích kéo ngược đi. Vừa đi chúng nó vừa quất liên tiếp từng nhát roi vào người bố rồi vui vẻ cười nói.

– Chết này… chết này… chúng mày dám phá nhà tao này… chết này….

Đi ngay sau hai đứa trẻ là bóng dáng người đàn bà, tóc tai xõa xượi cơ thể ướt như chuột nột, từng dòng nước nhầy nhụa cứ thể chảy dài trên con người mụ. Bên cạnh người đàn bà là một người đàn ông thân hình cao lớn, nguời mặc giáp bào trên tay cầm cây roi chi chít là những cái gai nhọn chĩa ra. Nhìn bố bị hành hạ tôi đứng dậy lao ra.

– Bố… bố ơi… bố đừng bỏ con đi bố ơi… đừng đánh bố tôi nữa… để cho bố tôi được yên.

Chạy ra đến cửa tôi bị mẹ kéo ngược vào bên trong, ở bên ngoài bố vẫn đang quỳ ngay ngoài cổng. Từng nhát roi của người đàn ông cứ thế quất mạnh vào người bố tôi. Từng nhát vụt khiến cơ thể bố cứ thế mà khụy cả xuống. Bố cố gắng đưa ánh mắt nhìn tôi mà lắc đầu nguầy ngậy.

– Nói… có phải đó là con trai ngươi không?? mau nói cho ta biết đó có phải là con trai ngươi không… nói… nó có phải con của ngươi hay không??

Sau mỗi câu nói vị quan kia lại vụt từng nhát như trời ráng vào cơ thể ốm yếu của bố, bố quỳ xuống vái nạy vị quan miệng không ngừng van xin.

– Không phải… nó không phải con tôi… tôi không quen biết gì nó. Xin ngài làm chứng cho… nó không phải là con của tôi.

– Lại còn không nhận… được lắm nếu đã cứng miệng thì ta xem ngươi cứng miệng được bao lâu.

Nói rồi vị quan nhân quấn sợi roi vào cổ bố mà kéo ngược đi. Tôi cố gắng vùng ra khỏi mẹ mà chạy nhưng không được. Bỗng đầu tôi đau như búa bổ tôi đưa ánh mắt ra ngoài nhìn hình bóng của bố rồi dần dần ngất lịm đi.

– Bố… bố ơi… bố… bố đừng đi… sao người ta lại đánh bố thế bố ơi….

Thấy tôi vừa tỉnh lại chưa được bao lâu thì lại bất tỉnh, mọi người lo lắng đưa tôi vào trong buồng. Nhìn đứa trẻ mới có 5- 6 tuổi đầu mà đã phải rời xa bố thì ai lấy đều ngâm ngùi chua sot. Đêm hôm đó ở bên ngoài trời từng đợt mây đen ùn ùn kéo tới. Ở bên trong người nhà tôi vẫn thay phiên nhau túc trực bên linh cữu của bố. Tôi giờ đây cũng đã tỉnh chỉ có điều đầu óc tôi đau đến một cách kì lạ. Ra bên ngoài thấy mẹ đang ngồi trước linh cữu của bố khóc thút thít, tôi liền đi đến bên rồi xà vào lòng mẹ. Cũng chẳng biết tôi ngủ quên từ lúc nào không hay.

Trong mơ tôi thấy bố hiện về, bố cứ đứng bên ngoài nhìn về phía mẹ con tôi. Có vẻ như mới chỉ sau 1 hôm bố đã gầy đi nhiều lắm, cơ thể bố thấm đẫm toàn máu. Bố đứng đó hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Tôi cố gắng lấy sức gọi nhưng không được, dường như có một thế lực vô hình nào đó đang ngăn lại không cho tôi nói. Cùng lúc đó một giọng nói đầy uy quyền vang lên khiến bố hoảng sợ.

– Hóa ra là ngươi trốn về đây… dám trốn khỏi tay bọn ta hả… giỏi… giỏi lắm để ta xem ngươi còn dám trốn nữa hay là không…

Người đàn ông không ai khác chính là vị quan mặc giáp bào đang đưa sợ roi sắt lên vụt liên tiếp vào người bố tôi. Ở bên cạnh 3 mẹ con người đàn bà cũng cất giọng cười lanh lảnh… Bất giác người đàn bà nhìn về phía tôi, đôi mắt đỏ như hai hòn than đang hằn lên những tia máu. Sau một hồi đánh đập cơ thể bố như rũ cả xuống, vị quan mặc giáp bào quấn roi sắt vào cổ mà kéo bố tôi đi sềnh sệch. Cùng lúc đó một điệu cười lanh lảnh từ xa vọng lại khiến tôi giật mình tỉnh dậy.

Phần 2: Tuần đầu

Sau giấc mơ đáng sợ tôi tỉnh dậy rồi ngó nhìn xung quanh, ở bên ngoài người kéo đến đưa tiễn bố đã kín cả ngoài sân. Ở trong nhà mẹ cùng bà nội vẫn đang ngồi trước linh cữu của bố mà khóc lấc lên, điều khác lạ là từ hôm qua đến giờ tôi không thấy ông đâu cả. Lấy đôi dép tôi bắt đầu bước ra bên ngoài, đi vòng quanh nhà tôi bắt gặp ông nội đang thắp hương ở ngôi miếu nhỏ. Đi lại gần ông tôi thấy ông đang lẩm nhẩm khấn vái.

–  Nam mô a di đà phật… xin bà… xin bà tha cho gia đình tôi, tôi biết con cháu tôi đã mạo phạm tới bà… nhưng xin bà… xin bà hãy vì gia đình tôi bao năm nay hương khói đầy đủ mà tha cho gia đình tôi lần này… tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho bà…

Sau khi đã khấn bái đầy đủ ông nội đi lại cắm hương vào bát, cùng lúc đó một cơn gió mạnh thổi đến, hương trên bát cũng theo thế mà cháy lên ngùn ngụt. gió thổi mạnh làm bát hương rơi xuống đất vỡ cái choang. Trong cơn gió tôi nghe thấy điệu cười của một người đàn bà khi xa, khi gần cứ vang vọng mờ ảo. Chạy đến bên ông nội tôi ôm chặt lấy chân ông mà rúc đầu vào người ông. Sau khi gió ngừng thổi ông nội quay sang nhìn bát hương vỡ tan dưới đất, gương mặt ông hiện lên vẻ lo lắng. Ông gọi người chạy ra ngoài mua một bát hương mới rồi đặt lại vị trí ngay ngắn. Ở ngoài sân đám tang bố tôi vẫn đang tiếp tục diễn ra, chỉ còn ít phút nữa thôi linh cữu của bố sẽ được đưa ra ngoài nghĩa địa.

Trên trời từng đợt mây đen lại ùn ùn kéo đến, khi quan tài của bố được đặt lên xe rồng cũng chính là lúc từng giọt mưa bắt đầu chút xuống ngày một ồ ạt. Đoàn người bắt đầu lầm lũi tiến ra ngoài nghĩa địa. Đâu đó trong đám đông từng tiếng khóc phát ra, thi thoảng có tiếng người bàn tán thương sót cho số phận hẩm hiu của anh Thông.

– Anh Thông ơi… sao anh khổ thế này anh ơi… lúc sống thì quần quật làm việc, đến khi chết rồi cũng không được yên thân… ông trời ơi là ông trời… sao ông để chồng tôi khổ như thế này…

Bám vào xe mẹ khóc lên lức nở rồi ngất lịm cả đi, mọi người phải chạy ra cõng mẹ. Bám lấy tay mẹ hai hàng nước mắt của tôi cứ thế lăn dài trên má, hòa tan vào từng giọt nước mưa. Đoàn đưa tang đi ra đến cổng nghĩa trang bất giác tôi nhìn thấy bóng dáng 3 mẹ con người đàn bà hôm trước, tôi cố gắng đưa ánh mắt tìm xem người đàn ông mặc giáp bào cùng với bố nhưng không thấy. Sau một hồi tìm kiếm ánh mắt của tôi va phải gương mặt người đàn bà nọ, người đàn bà nhìn tôi ánh mắt hiện lên sắc lạnh. Từng hạt mưa hắt vào khiến cơ thể người đàn bà ướt sũng cả ra, bỗng người đàn mà ngoác cái miệng ra, bùn đât từ miệng người đàn bà chảy ra. Một giọng nói khàn đặc vang lên bên tai khiến tôi hoảng sợ.

– Bố mày…. Bố mày là do tao giết…. bố mày là do bọn tao giết đấy… cả nhà mày… đều sẽ phải chết… không chỉ 1 người mà là tất cả… tất cả mọi người….

Sau tiếng nói người đàn bà đầu tôi đau một cách dữ dội, tôi đưa hai tay ôm lấy đầu mà gào lên trong đau đơn.

– Đau… đau quá…. Đầu con đau quá… mẹ ơi… mẹ ơi… cứu con… đầu con đau quá mẹ ơi… aaaa

Tôi hết lên rồi ngất lịm đi, chú Tình cùng mọi người chạy đến đỡ tôi.

-Tiến… con làm sao vậy con?? Tiến…. Tiến ơi… có nghe thấy chú gọi không con… mau tỉnh lại con…

Chú Tình cố gắng gọi tôi dậy nhưng không được, một thanh niên trong làng nhanh trong phóng xe máy đến rồi cùng chú Tình đưa tôi lên bệnh viện huyện. Lên đến bệnh viện sau khi khám xét cẩn thận bác sĩ nói tôi không có gì đang ngại, rồi bảo gia đình đưa tôi về nhà nghỉ ngơi. Ở nhà việc chôn cất bố cũng đã hoàn tất, ông thầy được mời về tổ chức đám tang cho bố sau khi xem ngày giờ thì lắc đầu gọi ông nội ra sau nhà bàn chuyện.

– Thầy… sao thầy không vào trong nhà ăn cơm lại gọi tôi ra ngoài có việc gì không thầy.

Ông thầy chỉ tay vào quyển sách trước mặt đoạn thầy nói.

– Giờ còn ăn uống gì nữa… ông nhìn đây ngọ chỉ nói 1 lần. Con trai ông sinh năm 1966( Bính Ngọ) mất 2002( Nhâm Ngọ) giờ mất 11h46p là giờ chính ngọ 3 khắc. Là đại kị có thể sẽ bị trùng tang Tam Xa tốt nhất sau hôm nay ông mau chóng đi thỉnh thầy về trấn yểm càng sớm càng tốt, ngọ sợ không lâu nữa sẽ có người bị bắt đi.

Nghe thầy nói đến đây ông nội tay run lên bần bật, ông nắm chặt cây batoog nhìn thầy khó khăn nói.

– Thế giờ thầy không thể đứng ra giúp cho gia đình tôi sao?? 1 đứa con mất đối với tôi nó đã là một mất mát quá lớn rồi. tôi không thể để mất thêm ai trong cái gia đình này nữa cả.

Ông thầy gấp quyển sổ lại rồi nhìn ông nội thở dài bất lực.

– Ngọ cũng muốn giúp gia đình ông nhưng thứ tội sức lực có hạn, mà hơn cả ngọ thấy không chỉ là con trai ông chết vào giờ xấu, mà dường như cái mảnh đất này chứa quá nhiều thứ dơ bẩn, mà cho dù ngọ có động tay vào cũng không thể giúp được. Thứ lỗi ngọ không thể giúp được gì cho gia đình ông.

Nói rồi ông thầy cúi chào ông Nội đi ra bên ngoài, quay sang nhìn bóng ông thầy khóe mắt ông đỏ dần. Ông nhìn con cháu còn đang tất bật bên ngoài mà không cầm được nước mắt. Mọi chuyện trong nhà cứ thế yên bình cho đến một hôm…

– Bố… bố ơi… cứu con… con đau lắm bố ơi… chúng nó… chúng nó đánh con… chúng nó bắt con khai ra từng người một trong gia đình mình bố ơi…

Đêm hôm đó là đêm thứ 6 sau ngày mất của bố tôi, ông nội còn đang chìm sâu trong giấc ngủ thì bỗng nghe thấy giọng anh Thông vang lên bên ngoài. Lần mò trong bóng tối ông Long bước đến cánh cửa chính rồi mở toang cánh cửa ra. Ở bên ngoài anh Thông đang bị người đàn ông mặc giáp bào quật từng nhát như trời giáng vào người anh Thông. Vừa đánh người mặc giáp bào vừa tra hỏi.

– Nói… nói mau… đó có phải là bố của ngươi hay không?? nói… nhanh lên…

– Không… đó không phải là bố của tôi… ông ta không phải là bố của tôi…

Anh Thông bị đánh đến nằm rạp cả xuống đất, người đàn ông mặc giáp sắt vẫn quật từng cái vào người anh mà gằn giọng.

– Còn bướng này… thế thì ta đánh cho bằng chết… để xe ngươi còn chịu đựng được bao lâu…

Vừa nói người đàn ông vừa quật liên tiếp vào người anh Thông. Thấy con bị tra tấn đau đớn ông Long vội vàng bước ra.

– Đừng đánh nữa… xin ngài đừng đánh nữa… tôi xin ngài hãy để cho con tôi được yên… ngài đánh tôi đi hãy đánh cái thân già này đi…

Chạy vội ra bên ngoài ông Long bước hụt thềm nhà mà ngã ầm ra ngoài sân, phía bên này người đàn ông mặc giáp bào nhìn ông mà cười lớn. Anh Thông nhìn bố hai hàng nước mắt tuôn rơi. Anh nhìn ông Long tính chạy đến nhưng rồi ngay lúc đó anh bị người đàn ông mặc giáp bào quấn thẳng roi sắt vào cổ mà kéo đi, để lại một giọng nói uy nghiêm.

– Tốt… tốt lắm… ngày mai tá sẽ đến bắt nhà ngươi đi sau… mau chóng chuẩn bị mọi thứ.

Cùng lúc đó chú Tình không biết đi đâu về, thấy ông Nội nằm dưới đất thì liền chạy lại đỡ ông dậy.

– Bố… sao bố lại nằm ngoài đất thế này?? khổ thế chứ đêm hôm không ở trong nhà ngủ đi còn ra ngoài này làm gì. Anh con mới mất chưa được bao lâu giờ đến bố cũng tính theo anh luôn hay sao.

Ông nội còn đang đau buồn sau cảnh tượng vừa nãy thấy chú Tình về ông nghiến răng nói.

– Tại mày… tất cả là tại mày… bố đã bảo mày xây cái nhà nhỏ nhỏ thôi, nhưng mày không nghe để rồi giờ đây cái gia đình này mạt vận rồi con ạ…

Hất tay chú Tình ông nội thập thễnh vào trong nhà, bà nội còn đang chìm sâu trong giấc ngủ thấy có tiếng chửi mắng thì cũng giật mình tỉnh dậy. Đi ra bên ngoài thấy ông Nội đang mắng chú Tình bà liền đi ra cất giọng hỏi.

– Làm sao thế ông?? Đêm hôm rồi còn ở đây chửi nhau thế này? ấy thế bố con ông không để cho hàng xóm họ ngủ hả? thằng Thông thì vừa mới mất mộ còn chưa ráo nước, bố con ông đêm hôm đứng đây chửi nhau hàng xóm người ta cười cho.

Bà nội còn chưa nói xong thì bị ông chỉ tay vào mặt mà quát.

– Còn bà nữa đấy… chính bà là người ủng hộ nó xây nhà… tôi còn chưa xử đến bà đâu… đúng là con hư tai mẹ…. cháu hư tại bà mà…

Nói rồi ông quay người đi vào trong nhà, bà thấy ông đi thì quay sang nhìn chú Tình an ủi.

– Thôi đừng nghĩ ngợi nhiều… bố mất anh nên thương sót không giữ được bình tĩnh, con cũng vào nhà nghỉ nghơi đi đợi qua 49 ngày anh rồi xấy nhà tiếp. Thôi về nghỉ đi.

Vỗ vỗ vai chú Tình bà nội quay người chạy vào trong nhà, chú Tình ở bên ngoài gương mặt thoáng hiện lên vẻ buồn tủi. Đi vòng ra bên trái nhà chú nhìn ngôi nhà còn đang cất mái dở mà thở dài. Cùng lúc đó trong ngôi nhà nghe thoang thoảng có tiếng phì phò. Tiện tay đang cầm chiếc đèn pin chú Tình rọi vào bên trong. Ở trong nhà xuất hiện con rắn không xa lạ chính là con rắn hôm làm lễ chuyển miếu. con rắn đưa đầu về phía chú Tình rồi phì lên từng tiếng. Còn chưa biết xử lí ra sao bỗng con rắn quay đầu hướng về ngôi miếu bò đi. Cùng lúc đó tiếng con chim lợn vang lên eng éc ngay trên lóc nhà ông nội khiến chú Tình giật mình đánh rơi chiếc đèn pin xuống đất. Nhặt chiếc đen pin lên chú Tình soi về phía con chịm lợn. Con chim lợn giờ đây đang đậu trên lóc nhà, nó nhìn chú Thông bằng đôi mắt đỏ ngàu, cầm hòn đá trên tay chú Tình nhắm con chim lợn mà lém. “Bụp” một tiếng con chịm lợn kêu lên eng éc rồi cất cánh bay đi.

Sáng ngày hôm sau mọi người đã có mặt tại nhà ông nội từ sớm, chẳng là hôm nay vừa tròn 1 tuần bố tôi mất. Mọi người tụ tâp làm mâm cơm cúng thất tuần cho bố. Công việc cứ thế xuôn xẻ cho đến đầu giờ chiều, sau khi cơm nước đầy đủ mọi người ngồi kể lại cho nhau nghe về những chuyện khi xưa lúc bố còn sống. Ông nội giờ đang ngồi trên bàn uống nước cùng với chú Tình, chú Toàn cùng chú út. Bỗng cơ thể ông co quéo hết cả lại, hai tay ông đưa lên cổ như đang kéo thứ gì ra khỏi cổ. Hai mắt ông giờ đây trợn ngược cả lên, tay ông chỉ ra bên ngoài như muốn nói gì đó. Tôi còn đang nằm trong lòng mẹ nhìn di ảnh của bố trên ban thờ, nghe thấy tiếng mọi người thì cũng quay đầu sang. Ngay trước mắt tôi cảnh tượng hết sức dáng sợ đang diễn ra. Người đàn ông mặc áo giáp bào đang vung chiếc roi sắt quấn lấy cổ ông nội mà xiết mạnh. Vừa xiết người đàn ông vừa gằn giọng quát.

– Ngươi… đã đến giờ rồi… mau đi theo ta… mau lên… còn ngang bướng ta đánh cho bằng chết…

Sau câu nói người đàn ông mặc giáp bào kéo mạnh một cái, bóng dáng mờ ảo của ông nội bị kéo ngược ra. Thu roi lại người đàn ông mặc giáp bào nhìn ông nội cất giọng hỏi.

– Còn dám chống lại lệnh ta nữa không?? mau… chỉ cho ta biết ai là vợ ngươi… là con ngươi… là cháu ngươi… chỉ hết ra đây cho ta…

Ông nội quay sang nhìn mọi người một lượt rồi lại quay sang nhìn vị quan kia vái nạy nói.

– Xin quan tha cho… mọi người ở đây không có ai là con cháu của già hết. xin quan chứng giám cho… già không quen ai ở đây hết…

– Giỏi… ngươi lại dám nói dối cả bản quan nữa sao? Thôi được ta cho ngươi ba ngày suy nghĩ… nếu không khai ra từng người một thì đừng trách ta đánh cho hồn phi phách tán.

Quấn roi sắt vào cổ ông nội người đàn ông lạ kéo ngược ra bên ngoài. Nhìn ông bị kéo đi xềnh xệch ngay trước mắt tôi vùng dậy chạy ra gọi với theo.

– Ông… ông ơi… ông đừng đi… thả ông cháu ra… mau thả ông cháu ra…

Còn chưa kịp chạy ra bên ngoài bỗng tôi thấy hình bóng của bố đứng ngoài cổng, bố đứng đó bám hai tay vào cổng nhìn tôi lắc đầu cho tôi dừng lại.

– Đừng… đừng ra đây… mau về đi… về đi con… bảo mọi người chạy đi… bảo mọi người chạy đi… bố đi đây…

Sau câu nói cơ thể bố dần dần tan biến, ông nội cùng người đàn ông mặc giáp bào cũng không còn thấy đâu nữa. Ở trong nhà sau khi ông trợn ngược mắt nên thì ngã gục ra đất mà xùi bọt mép. Cơ thể ông cứ thế giật lên đùng đùng rồi dừng hẳn. Bà nội cùng mọi người đang kể chuyện thấy ông năn đùng ra đất thì mau chóng chạy lại.

– Ông… ông ơi… ông làm sao thế này ông ơi… mau… mau tỉnh lại ông ơi… Tình… gọi xe cấp cứu… gọi xe cấp cứu nhanh lên con ơi…

Chú Tình giờ đây đang ngồi cạnh ông chúng không nói gì cả, bàn tay đang chắn ngang miệng ông sợ ông nên cơn co giật sợ cắn cào lưỡi bỗng rút ra. chú đưa tay lên mũi ông hai hàng nước mắt bắt đầu tuôn rơi.

– Bố…. bố ơi… bố tỉnh lại đi bố ơi…. Bố mau tỉnh lại đi bố ơi… sao bố lại bỏ mẹ con con mà đi như thế này bố ơi là bố ơi….

Bà nội còn đang gọi mọi người kêu xe cấp cứu thấy chú Tình khóc vậy thì cũng quay lại nhìn ông nội. Đưa bàn bàn tay run run gầy gộc lên mũi ông, bà ôm chọn lấy ông vào lòng mà gào lên đau đơn.

– Ông ơi… ông tỉnh lại đi ông ơi là ông ơi… Ôi giời ơi sao số tôi nó khổ thế này… hết con rồi giờ đến chồng cứ bỏ tôi mà đi như thế này… ông Long ơi là ông Long… ông có tỉnh lại ngay cho tôi không hả ông Long ơi…

Khóc được vài câu cơ thể bà yếu dần rồi ngất lịm đi, về phần tôi sau khi thấy bố biến mất ngay trước mặt, tôi cố gọi thêm nhưng không được. Cùng lúc đầu tôi như có ai đang cầm búa bổ vào vậy, tôi ôm đầu nhìn xung quanh rồi ngã năn ra đất. Ở trong nhà mẹ đang ngồi đỡ bà thấy tôi năn đùng ra đất thì mải móng chạy ra.

– Tiến…. Tiến ơi… làm sao vậy con… tỉnh lại đi con… Tình ơi… Toàn ơi ra xem cháu nó bị sao này các em ơi.

Chú Tình đang ngồi cạnh ông thấy mẹ tôi gọi thì liền chạy ra. Nhìn tôi nằm ngất lịm dưới đất như không giữ được bình tĩnh chú Tình chạy xuống bếp vác cái búa ra bên ngoài nhắm cái miếu mà đập. Vừa đập chú Tình vừa gồng người lên chửi.

– Thần thánh đâu… mau bước ra đây… chúng mày bước ra đây… sao không nhắm vào ông mày đây này… còn dám làm hại người thân trong nhà ông hả.

Nhìn chú Tình như hóa điên hóa dại, chú Toàn cùng một vài người chạy ra ngăn chú Tình lại. Ở trong nhà mọi người chia nhau đưa tôi cùng bà nội nên giường nằm nghỉ, y tá xã cùng được mời vào ngay sau đó. Chiều tối cùng ngày anh em họ hàng có mặt đầy đủ. Mọi người bắt đầu phân chia công việc. Trong đám tang của ông nội mọi người khoán nhau rằng nhà ông nội có quỷ nó hành, người thì nói nhà ông bị trùng tang ấy có khi nó bắt cả họ. Có người lại thương sót cho cảnh tang tóc trong nhà.

– Nhà ông Long quả này mạt vận rồi… mạt vận thật rồi…

Ở trong đám ông người đàn ông tuổi ngoài 50 nhìn di ảnh ông Long mà chua sót nói, người đàn ông đứng bên cạnh cũng theo đó tiếp lời.

– Một tuần mà chết hai người thế này ấy có khi trùng tang nặng chứ chẳng chơi. Kiểu này phải mời thầy về nhanh không thì thần trùng còn về bắt nữa.

Đám tang của ông nội cứ thế diễn ra suôn sẻ trong lời ra tiếng vào của mọi người. Bẵng đi vài hôm các vị trưởng lão trong họ họp bàn lại với nhau về việc tang tóc liên tục xả ra trong gia đình tôi. Bằng một vài mối quan hệ cái vị trưởng lão trong họ mời được một thầy từ bên Hải Phòng qua nghe nói tài phép cao siêu lắm. Ông thầy được mời về đi lòng vòng quanh nhà sau khi tìm hiểu kĩ ngọn ngành ông thầy cất giọng nói.

– Trùng Tang Tam Xa rồi… thần trùng bắt đi hai người rồi… kiểu này nhanh thôi sẽ có thêm người nữa ra đi. Không chỉ một người đâu ấy có khi bắt cả nhà này cũng chưa chắc đã đủ. Mọi người chuẩn bị những đồ này cho tôi, chiều tối tôi làm cái lễ trấn yểm.

Sau khi đã chuẩn bị xong đồ lễ lạt ông thầy người Hải Phòng bắt đầu làm lễ, ông dùng 4 con dao to chông vùi 4 góc nhà, dưới mỗi con dao là một lá bùa màu vàng loằng ngoằng kí tự. cùng với đó ngay 4 góc nhà là 4 lá bùa được dán ngay ngắn, mỗi cửa ra vào đều được đặt 1 chiếc gương bát quái, dưới mỗi chiếc gương bát quái lại được đặt thêm một lá bùa màu vàng. Sau khi đã trấn yểm xong ngôi nhà người đàn ông quay sang nói với gia đình.

– Ngọ đã trấn yểm xong ngôi nhà rồi, mọi người giò có thể yên tâm ở trong nhà sẽ không ai bắt được mọi người đi nữa. Nhưng để chắc chắn thì mọi người nên ra mộ ông nhà để ngọ trấn yểm luôn ngôi mộ. Tuy việc này là trái với luân thường đạo lý, nhưng để bảo toàn tính mạng cho mọi người thì bắt buộc chúng ta phải làm như vậy.

Câu nói của ông thầy kết thúc cũng là lúc ánh mắt của mọi người đổ sô về phía bà nội. Nhìn mọi người rồi quay về phía ông thầy phép bà nội cất giọng hỏi.

– Thứ lỗi thầy cho già hỏi là không còn cách nào khác hay sao?? Việc gì thì già cũng đồng ý ấy chứ trấn yểm mộ của ông thì không được, số ông ấy đã khổ rồi tôi không thể làm như vậy được, mong thầy thông cảm giúp gia đình.

Thấy bà nội có vẻ cương quyết ông thầy lắc đầu nói.

– Ngoài cách này ra thì sẽ không còn cách nào khác, nếu không nhốt vong ở lại trong mộ. việc vong không chịu được cực hình rồi khai người nhà ra là điều khó chánh khỏi.

Nghe đến đây bà nội dường như phân vân lắm, bà nhìn một lượt từng người một rồi thở dài thườn thượt.

– Không đươc… ông ấy chết đã khổ lắm rồi… già không thể để ông ấy phải chịu thêm một chút ấm ức nào nữa.

Biết không thể thay đổi ý kiến của bà nội, ông thầy người hải phòng rút trong túi ra vài lá bùa rồi phát cho từng người. Trước khi đi ông không quên dặn mọi người.

– Ta có vài lá bùa để cho mọi người mang theo phòng thân mỗi khi ra ngoài, mong rằng những lá bùa này có thể giúp mọi người tránh khỏi kiếp nạn này.

Tạm biệt mọi người trong nhà ông thầy lên xe trở về Hải Phòng, cũng chẳng biết do đi đường bất cẩn, hay do một thế lúc đen tối nào nhúng tay vào mà giữa đường ông thầy tai nạn chết bất đắc kì tử. Người đi qua còn bảo khi người ta kéo ông ra khỏi xe trên tay vẫn còn đang cầm lá bùa màu vàng, tay còn lại nắm chặt chuỗi tràng hạt.

Về phần tôi cũng kể từ sau cái chết bất ngờ của ông nội cơ thể tôi như yếu hẳn, tôi thường xuyên bị ốm nhiều hơn đêm đêm tôi vẫn mơ thấy người đàn ông mặc giáp bào kéo ông nội đến trước cửa nhà mà tra hỏi. Mặc cho người kia đánh đập ông như thế nào đi nữa, ông vẫn cắn răng không chịu thừa nhận.

Cre: Bài viết do Facebook Mộc Mộc đăng trên group Chuyện Tâm Linh Không Đùa Được Đâu :< vào lúc 17:58 – 15/09/2021
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận